khi bình minh đến truyện dịch

Hơn nữa, App viết truyện kiếm tiền Wattpad còn là một ứng dụng thông minh tiện ích, đồ họa bắt mắt dễ hiểu, dễ sử dụng. Ngoài việc đọc online, bạn hoàn toàn có lưu truyện mình yêu thích để đọc ngoại tuyến. Địa chỉ: www.wattpad.com. Lý Dịch Phong chắc hẳn đang là cái tên nhận được sự quan tâm của đông đảo khán giả sau khi nghi án liên quan đến tình dục, cụ thể là môi giới mại dâm bùng nổ. Điều khiến khán giả quan tâm hơn cả chính là biểu cảm bình tĩnh đến lạnh lùng của nam diễn viên Công Ty TNHH Cơ Khí Minh Tiến Phát: Tên giao dịch: CôNG TY TNHH CK MINH TIếN PHáT: Nơi đăng ký quản lý: Chi cục Thuế TX Dĩ An: Điện thoại / Fax / Địa chỉ trụ sở: Số 8/11A, Khu phố Đông Chiêu - PhườngTân Đông Hiệp - TX Dĩ An - Bình Dương: Nơi đăng ký nộp thuế: Điện thoại / Fax / Vay Tiền Online Tima. Author An Lạc Du Fandom Tokyo Revengers Pairing Baji Keisuke x Matsuno Chifuyu/BajiFuyu Genre Romance, Fluff Rating K+ Disclaimer Họ không thuộc về mình. *Note OOC Link tổng hợp các fanfic BajiFuyu trong challenge 30 DAYS WRITING CHALLENGE Ngày 19 Khi bình minh đến Hôm ấy cũng như mọi ngày bình thường, Baji sang nhà Chifuyu để trò chuyện cùng cậu. Từ lúc bắt đầu cho tới khi những ngày này trở nên “bình thường”, cả hai đã cùng nhau trải qua không ít chuyện. Vốn dĩ chỉ là bạn cùng trường và ở cùng chung cư thôi, nhưng về sau Chifuyu cũng gia nhập Toman để sát cánh bên anh. Mọi người nhìn vào sẽ nghĩ đấy là đương nhiên, nhưng Baji biết đó là lựa chọn của cậu. Chifuyu có thể không làm thế, cũng không cần thân thiết với anh. Những ngày đi bên nhau là do cậu bằng lòng mà không phải đương nhiên như mọi người vẫn nghĩ. Do từng hành động cậu làm đều hướng về Baji một cách quá nhuần nhuyễn, nên ai cũng lầm tưởng cuộc sống của cậu xoay quanh anh. Nhưng thật ra Chifuyu không cần làm những điều đó, chỉ là luôn chọn sóng bước mà thôi. Baji trân trọng cậu vì vậy. Nghe có vẻ xa vời, nhưng đôi lúc anh cũng nghĩ mười năm tới mình và cậu sẽ như thế nào. Trở thành người lớn rồi, liệu ngày tháng này có còn “bình thường” nữa không? Dẫu chẳng bên nhau thường xuyên cũng không sao, còn gặp là được rồi, anh nhìn Chifuyu nghĩ thế. Còn cậu đang mở hộc tủ lấy ví tiền và nói vội. “Cho Peke J ăn giúp em, giờ em đi mua mì ạ. Quên mất nhà hết sạch rồi…” Nghe Baji “ờ” một tiếng đáp lại, Chifuyu liền nhanh chóng ra khỏi phòng. Trông theo bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa, đầu anh lại vang lên lời thì thầm. Mười năm nữa à? Chắc chắn cậu sẽ còn thân thiết và tự nhiên với anh hơn. Vừa đổ thức ăn cho Peke J anh vừa tự hỏi, chẳng biết Chifuyu có bao giờ nghĩ đến tương lai của họ không? Trái banh lông màu đen dụi vào chân anh như để cảm ơn rồi nhảy tót lại bát đựng, làm Baji cười khẽ. Mấy ngày này bình yên thật, băng họ cũng không có gì biến động nhiều. Ngày trước Baji không hề nghĩ sẽ có lúc, bên cạnh chuyện tập võ, bên cạnh việc phóng xe ra phố hay học hành đau khổ, chuỗi ngày bình yên của mình sẽ có thêm một cái tên. Dần dần, “Chifuyu” trở thành cái tên anh gọi nhiều nhất vào những ngày an bình, chẳng biết mười năm nữa sẽ thế nào? Tự cười mình vì mấy câu hỏi nhảm nhí ấy, anh đứng lên để Peke J tự do ăn uống. Định sẽ tìm gì đó đọc trong lúc chờ cậu, nhưng Baji bị thu hút bởi nửa tờ giấy ló ra khỏi ngăn bàn. Chắc ban nãy Chifuyu đóng vội quá nên nó kẹt lại. “Bài tập làm văn à? Thôi để cất lại cho nó…” Kéo ngăn bàn ra và cầm tờ giấy kẻ ô, anh buồn cười vì vẻ hấp tấp vừa rồi của cậu. Nhưng nụ cười ấy dần cứng lại… mắt Baji chợt mở lớn kinh ngạc trước mấy dòng chữ. “Kể về một lần ngắm bình minh.” Một đề bài rất bình thường, không phải là nguyên nhân để anh phải phản ứng như thế. “Tôi có một người bạn sống cùng chung cư…” Câu mở bài không ăn nhập gì với đề này mới làm anh phải khựng lại. Gì vậy? Người sống cùng chung cư có lẽ là Baji, nhưng sao lại có anh trong bài tả bình minh? Thôi không cất đi nữa, anh đóng ngăn bàn rồi đem bài văn trở lại giường, quyết định tìm hiểu xem tại sao Chifuyu lại nhắc tới mình. “Tôi có một người bạn sống cùng chung cư, gần như mỗi ngày đều gặp mặt. Anh ấy ngầu lắm, nhưng tính cách cũng thoải mái nên tôi vừa ngưỡng mộ vừa thích ở gần. Nghĩ tới chuyện hôm sau lại được gặp nhau, dạo này tôi không còn ghét chuyện thức dậy sớm. Ngày trước tôi rất ghét mỗi khi bình minh đến, rất ghét bắt đầu một ngày mới, nhưng nhờ có người bạn đó mà tôi bắt đầu thích bầu trời ban sáng hơn…” Cái đoạn mở bài quái quỷ gì vậy? Tự nhiên tim anh đập dồn lên vài tiếng, không biết vì ngại hay vì khoái chí. Một người từng cười cợt khi biết Baji viết thư tay bây giờ lại có thể ghi những lời này trong một bài văn sao? Tuy tự hỏi như vậy, nhưng nhớ tới mấy cuốn truyện tranh thiếu nữ của Chifuyu, anh cũng không còn thắc mắc nữa. Ừ thì… cậu đàn em của anh có mấy lúc cũng mộng mơ lắm. Chẳng biết Chifuyu đã mơ mộng tới chuyện gì lúc viết? Anh đọc tiếp. “Dậy sớm là chuyện đáng ghét nhất trên đời, lúc trước tôi nghĩ vậy. Nhưng cuối tuần rồi tôi đã dậy khi mặt trời còn chưa lên hẳn, chỉ để cùng anh ấy đi nướng khoai lang.” Đúng là từng có chuyện này thật. Nhà Baji được tặng một rổ khoai, nên họ đem mấy củ đi nướng để ăn sáng. Còn lí do vì sao lại chọn ra bãi đất gần con sông vào tờ mờ sáng để cùng nhau đốt lửa thì… anh chịu, không trả lời rõ ràng được. Lúc ấy anh và cậu chỉ thấy chuyện đó rất thú vị nên làm mà thôi. Chẳng cần nghĩ quá nhiều chỉ cần hành động, đó là một điểm đặc biệt khiến Baji rất thích đi cùng Chifuyu. Người luôn có chừng mực và cản anh khi sắp quá giới hạn là cậu. Còn nếu không có gì quá quắt, Chifuyu sẽ luôn vui vẻ làm mọi thứ bên anh. Cảm giác được thoả thê làm tất cả những gì mình nghĩ tới và luôn được ủng hộ khiến lòng anh rộn lên. Muốn thử xem cậu sẽ còn chấp nhận mình những việc gì, tới khi nào… và Chifuyu chưa một lần làm anh thất vọng. Baji cười, đọc tiếp ngày ngớ ngẩn đó của họ. “Bình minh hôm đó có màu của khói. Tôi cũng không biết diễn tả rõ ràng, nhưng tóm lại là nhạt nhạt. Ngồi xổm nhìn khoai lang bọc trong giấy bạc, trò chuyện với người bạn đó một lúc, bình minh đã tới. Mỗi ngày được ở cùng anh ấy, bình minh luôn đến nhanh như vậy. Đầu tiên mặt trời chỉ là một vệt màu cam nhá nhem xuất hiện bên kia làn khói, rồi từ từ hoá thành nửa cái dĩa tròn. Đến lúc đó khoai lang nướng cũng sắp chín nên tôi lại cùng anh ấy tập trung về đống lửa. Hôm trước cả hai ăn tối với nhau hơi sớm nên đói lắm rồi.” Baji phải cố gắng lắm để không bò ra cười. Giáo viên của lớp Chifuyu tốt thật, vẫn cho điểm rộng tay với lời phê “Ý tưởng khá, nhưng nên tập trung vào cảnh bình minh nhiều hơn.” Còn nếu là anh thì chắc chắn sẽ hỏi cậu viết cái gì vậy hả? Chắc đây là bài tập về nhà chứ không thi cử gì nên tự do hơn. Dù mắng mỏ như vậy, nhưng trong một thoáng… Baji muốn giấu bài này đem về. Cũng không hiểu tại sao. Nghĩ đến cảnh Chifuyu ngồi yên ắng trên bàn, nhớ lại giây phút ở bên mình rồi biên ra những dòng này, đột nhiên anh muốn giữ lại hình ảnh đó của cậu. Baji vẫn luôn biết Chifuyu ngưỡng mộ và tin tưởng mình trong những trận chiến, nhưng anh lại chưa bao giờ đọc được những suy nghĩ bé nhỏ cậu dành cho mình trong những phút yên ả. Làm anh muốn đọc thêm nữa, muốn biết thật nhiều. “Bình minh thật ra lạnh lắm, đầu buổi sáng lúc nào cũng lành lạnh như thế, chưa kể đến chúng tôi còn đang ngồi ở gần bờ sông đầy gió. Nhưng nhờ đống lửa ở trước tôi thấy mặt mũi nóng bừng. Quay sang nhìn mái tóc đen dài được phủ lên một lớp ánh sáng, và chóp mũi ửng đỏ vì lửa nóng của bạn mình, tôi bỗng thấy thích mặt trời hơn. Khi khung cảnh xung quanh đã rõ ràng, hai đứa tôi bắt đầu ăn khoai. Lúc nào tôi cũng thích làm mấy trò ngớ ngẩn bên anh ấy khi ngày mới bắt đầu. Dậy sớm là chuyện đáng ghét nhất trên đời, nhưng giờ tôi đã hiểu tại sao người ta thích ngắm bình minh rồi.” Không, không? Cậu có hiểu cái quái gì về vẻ đẹp bình minh đâu đừng nhận bừa? Tại sao giáo viên kia lại nhân đạo quá vậy? Baji vừa tức vừa buồn cười. Có lẽ anh phải trốn xa khỏi tầm mắt của thầy ấy, tuyệt đối không được đi chung với Chifuyu khi thầy đang nhìn. Dám đem anh vào một bài văn mà không hỏi ý kiến à… Dù cậu không ghi tên Baji, nhưng vừa nhìn lén vừa tả vào bài viết như vậy vẫn là xâm phạm quyền riêng tư. Hay đây là cái cớ thích hợp để anh tịch thu bài này nhỉ? Vừa tính toán đến chuyện đem nó về, anh vừa đọc tiếp. “Đúng là bình minh thú vị thật. Nhìn không gian sáng dần lên làm lòng tôi cũng phấn khởi hơn hẳn, bắt đầu nghĩ đến nhiều buổi sáng khác. Khung cảnh vừa mập mờ nhá nhem nay đã tràn ngập ánh nắng, nên tôi thấy hân hoan theo. Nhưng rồi cũng thấy lo lo. Bình minh sẽ luôn như thế, nhưng tôi và bạn mình còn ngồi nướng khoai cùng nhau như vậy được bao nhiêu lần? Hôm ấy tôi thầm ước cả hai sẽ còn nhiều buổi sáng giống vậy. Lần ngắm bình minh gần nhất đã cho tôi những cảm xúc như thế, rất vui vì đã đi cùng anh ấy.” Khi đọc tới mấy dòng nghe rất đỗi vụng về này, trái tim Baji bỗng chững lại. Chifuyu cũng nghĩ đến tương lai họ, vừa háo hức vừa lo lắng. Cũng như anh… “Em về rồi này. Để em làm mì rồi mình cùng…” Ngay khi Baji vừa đọc xong, cậu mở cửa phòng và nói với giọng hớn hở. Song, chỉ sau một khắc lướt mắt qua mảnh giấy kẻ ô trên tay anh, Chifuyu chuyển từ tươi vui sang hoảng sợ, rồi lập tức lao thẳng tới với khuôn mặt xấu hổ. Đây là lần đầu tiên Baji thấy cậu nhào tới mình với vẻ quyết liệt như vậy. Nếu ai không biết Chifuyu chỉ đang ngượng ngùng, chắc còn tưởng cậu muốn đánh nhau. Dĩ nhiên là anh biết nên chỉ đơn giản đứng dậy giơ bài văn thật cao và né khỏi cậu. “Anh Baji! Như vậy là xâm phạm quyền riêng tư đó!” Đây cũng là lần đầu cậu to tiếng với anh tới thế, nhưng Baji lại vui vui trong lòng khi nhìn Chifuyu cuống quýt. Hóa ra cậu cũng có lúc đỏ mặt khi bày tỏ tình cảm với anh. Trước nay Chifuyu vẫn luôn thẳng thắn khen Baji thật ngầu, nên nhìn cậu như vậy làm anh thấy mới mẻ và thích thú tới lạ. “Viết về người khác không hỏi ý cũng là xâm phạm quyền riêng tư, nên tao với mày huề nhau.” Trong câu nói có ý khẳng định anh đọc cả rồi, càng làm cậu cuống lên hơn. “… Nhưng…” Nghe Baji lên tiếng, cậu hoàn hồn nhận ra mình đang vô lễ với anh… Nhưng Chifuyu vẫn muốn giựt lại bài văn thì biết làm sao đây? Ban nãy cậu lấy ví tiền làm nó ló ra khỏi ngăn bàn à? Chưa bao giờ cậu hận sự cẩu thả của bản thân như bây giờ. Thấy Chifuyu ngắc ngứ mãi, Baji bật cười rồi đưa tờ giấy cho cậu. “Này.” Không chờ anh nói nhiều hơn, Chifuyu lập tức chụp lấy nó rồi mở ngăn bàn ra, nhét thật sâu và đóng rầm lại. Xong xuôi cậu quay về nhìn anh chằm chằm như thấy quái vật hiện hình, nhưng không nói nổi tiếng nào. Giấy trắng mực đen rành rành, Chifuyu không cứu nổi bản thân ra khỏi sự xấu hổ này. Thật ra Baji cũng muốn tịch thu nhưng nhìn phản ứng của cậu vừa rồi làm anh nghĩ lại. Chắc chắn Chifuyu cũng đưa theo ý anh thôi, nhưng rồi sẽ thức trắng đêm gào thét trong lòng khi nghĩ tới cảnh Baji đang đọc nó. Anh vẫn cần đội phó nhà mình tỉnh táo lúc ra trận nên không làm chuyện thất đức thế được. Quan trọng là, dù sao Baji cũng đọc được tất cả rồi. Chỉ cần biết về mình trong lòng cậu là đủ. “Em chỉ là…” “Tao vui lắm đó.” Không để cậu tiếp tục tìm cách cứu vãn tình hình nữa, Baji nói với nụ cười chưa tắt. “Đừng nghĩ nhiều nữa, biết tao vui là được.” “Vâng…” Thấy cậu dần thả lỏng nhưng vẫn ngại ngùng, anh lại gần vòng một tay ôm lấy Chifuyu. “Nếu mày muốn, thêm mấy lần mười năm nữa mình vẫn có thể đi nướng khoai lang cùng nhau.” Baji thì thầm, cũng chợt xúc động với lời mình nói. Ước mơ ngớ ngẩn cậu ghi ra có lẽ cũng là những gì anh muốn. Trải qua mấy ngày bình thường yên ả, đi qua mấy trận chiến nhiệt huyết dâng trào, làm những điều bé nhỏ chẳng ý nghĩa, cứ thế từ từ cùng nhau trưởng thành. Lớn lên tới lúc đứng tuổi nhìn lại, đã thấy cả hai có thêm vài lần mười năm bên nhau rồi. Xa xôi như thế, lại còn đầy rẫy nỗi lo chưa nguôi, nhưng Baji và Chifuyu đều nghĩ tới những ngày mai ở cạnh. Bình minh đến bao lần đi chăng nữa, vẫn sẽ là dấu hiệu thêm một ngày có thể gọi tên đối phương trong đời mình. Họ thầm ước mong như vậy. “Đương nhiên là em muốn ạ.” Khi anh buông Chifuyu ra, cậu đã có thể cười lên thoải mái hơn hẳn. Cũng đúng thôi, lần này người vừa nói lời xấu hổ là Baji mà. Nhưng nhìn nét mặt cậu sáng bừng chỉ vì lời hứa vụng về của mình, anh đành chịu đựng cảm giác ngượng ngập này. Chifuyu cũng vui là được rồi, không nghĩ nhiều nữa. “Thôi ra ăn mì nào.” Hôm nay cả hai đều vui, thế là ổn. Anh tự nhủ sau khi thầm mắng bản thân đã làm theo cảm tính. Lại không hối hận vì đã bộc bạch. “Vâng.” Vì đọc được một góc tình cảm Chifuyu dành cho mình, Baji cũng quyết định chia sẻ mong ước của bản thân. Những ngày sau đó, khi thấy cậu vẫn cười lên gọi tên mình dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh vui vì đã chọn nói ra. Cũng như cậu, thật ra anh chưa từng thích bình minh đến thế. Cho tới khi gặp được Chifuyu và có được tháng ngày này, Baji mới biết tới nỗi mong chờ. Chỉ là những ngày bình thường thôi, nhưng anh luôn đợi ngày mới khi nghĩ tới nụ cười của cậu. “Chifuyu.” Đó là cái tên Baji thường gọi nhất những ngày qua. Và đến nay nhìn lại mới thấy, bình minh trong anh giờ đây cũng chỉ mang ý nghĩa như vậy. End. — DOUJINSHI YAOI A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z A B H I K L M N S T V Y DOUJINSHI YAOI A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z A B F H I M P Thời sự Thứ ba, 29/11/2022, 0030 GMT+7 Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc đánh giá cao dịch giả trẻ Nguyễn Bình, du học sinh Việt Nam tại Mỹ, đã dịch Truyện Kiều của Nguyễn Du sang tiếng Anh. Tại cuộc gặp chiều 28/11, Chủ tịch nước biểu dương Nguyễn Bình dù mới 21 tuổi đã là một dịch giả được các nhà nghiên cứu, nhà văn đánh giá cao. Bản dịch Truyện Kiều sang tiếng Anh của Bình giúp thế giới hiểu được văn hóa Việt Nam qua một tác phẩm văn lãnh đạo Nhà nước, cần phải phổ cập, giới thiệu rộng rãi các tác phẩm văn học Việt Nam, đặc biệt với thế hệ trẻ, vì thông qua văn hóa, văn học nghệ thuật, sẽ hình thành nhân cách, tình yêu quê hương, đất tịch nước mong muốn Nguyễn Bình tiếp tục học tập, nghiên cứu, có nhiều tác phẩm hay, có giá trị, đóng góp cho nền văn học nước nhà cũng như tiếp tục quảng bá hình ảnh, văn hóa, con người Việt Nam ra thế giới. "Các bộ, ngành chức năng tiếp tục phát hiện, bồi dưỡng tài năng, phục vụ phát triển đất nước", ông Phúc nói. Dịch giả Nguyễn Bình trái tặng sách cho Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc. Ảnh Hoàng Phong Dịch giả Nguyễn Bình cho biết, anh muốn tìm hiểu về lịch sử, văn hóa dân tộc thông qua Truyện Kiều. Khi tìm hiểu sâu hơn, anh nhận thấy Truyện Kiều không chỉ chứa đựng nội dung thú vị, cách sử dụng biện pháp tu từ độc đáo, mà Nguyễn Du đã truyền tải "một vũ trụ thu nhỏ về văn hóa, lịch sử Việt Nam xa xưa" trong tác khi đọc những bản dịch tiếng Anh khác, Bình quyết tâm thực hiện một bản dịch mới, toát lên "chất nghệ thuật của Truyện Kiều". Anh làm theo cách Nguyễn Du sáng tạo ra tác phẩm và dịch sang thể thơ cổ của Anh. Tuy gặp nhiều khó khăn, Bình vẫn quyết tâm thực hiện và hoàn thành tác Bình đang theo học ngành Thiên văn học tại Đại học Arizona, Mỹ. Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam Nguyễn Quang Thiều đánh giá, Nguyễn Bình là một trí tuệ đặc biệt, rất yêu Truyện Kiều, yêu Nguyễn ông, Truyện Kiều là một tác phẩm rất sâu sắc, có giá trị về lịch sử cũng như văn hóa Việt Nam nên khó dịch. Người dịch phải hiểu đầy đủ, sâu sắc giá trị của Truyện Kiều để chuyển tải sang tiếng Anh, quảng bá những giá trị đặc sắc của văn hóa Việt Nam đến bạn bè quốc tế."Các nhà văn, nhà thơ, nhà ngôn ngữ kiểm định đã nhận xét rằng đây là bản dịch mang tinh thần mới và vẻ đẹp của hiện đại. Vì thế, Nguyễn Bình đã được Hội Nhà văn Việt Nam trao giải thưởng Tác giả trẻ, hạng mục dịch thuật với bản dịch Truyện Kiều sang tiếng Anh", ông Thiều nói.* Một đoạn dịch Truyện Kiều của Nguyễn BìnhSơn Hà - Viết Tuân

khi bình minh đến truyện dịch